Chứa Của Cải Trên Trời
Ma-thi-ơ
6:19-21
Một người bị
mất tài sản với hai lý do thường thấy. Thứ nhất là của cải đó bị hư hại,
không còn sử dụng được nữa, và thứ hai là khi bị người khác chiếm đoạt.
Phân đoạn Kinh
thánh nầy, Chúa Jêsus dạy chúng ta về của cải dưới đất, của cải ở trong thiên
đàng và cách sống mà chúng ta cần có đối với hai loại của cải nầy.
Của cải dưới
đất dễ bị sâu mối, ten rét làm hư và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Ngài
muốn nói của cải vật chất ở trên đời sẽ mau chóng mất đi, không tồn tại lâu
dài. Hoặc nó bị hư đi, hoặc bị ai đó cướp đoạt mất. Người Việt mình cũng có
câu: “Ai giàu ba họ, ai khó ba đời.”
Con người phải
cực nhọc, đổ mồ hôi làm ra của cải từ, nhưng có thể chỉ vài phút đồng hồ, vài
hôm hay vài năm, dài lắm là sau khi họ qua đời, của cải họ cố sức làm ra sẽ
không còn thuộc về họ nữa.
Chúa Jêsus
dùng hình ảnh của cải chứa trên thiên đàng để đối sánh với của cải trên mặt
đất. Ngài nói rằng trên thiên đàng thì không có sâu mối, ten rét và kẻ trộm,
nên của cải chứa trên thiên đàng sẽ còn lại đời đời.
Đừng chất
chứa của cải ở dưới đất.
Chúa Jêsus
dạy: “Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư,
và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy”(19).
Của cải ở dười
đất là mọi thứ của cải được con người chúng ta làm ra như tiền bạc, nhà cửa,
phương tiện, danh tiếng, bằng cấp, quyền thế…Vì là con người, chúng ta cần dùng
của cải để đáp ứng những nhu cầu của thể xác và tinh thần, như ăn mặc, cư trú,
giải trí, tiêu xài, chia xẻ cho người khác kể cả việc dâng hiến.
Vì vậy mà
chúng ta cần phải làm việc bằng chân tay lẫn trí óc để tạo ra của cải đáp ứng
những nhu cầu nầy. Kinh thánh dạy: “Hãy siêng năng, mà chớ làm biếng.”(Rôma
12:11). Người Việt mình cũng có câu: “Lao động là vinh quang, lang thang là
chết đói.”
Vậy tại sao
Chúa bảo chúng ta: “Các ngươi chớ của cải ở dưới đất.”(19).
Trong tiếng
Hylạp, chữ “chứa” (đe-sau-rí-jồ) mang nghĩa là “chất chứa”, “cất trữ”, như hình
ảnh người nông dân cất trữ một lượng lớn của cải vào trong 1 nhà kho.
Chúa Jêsus
không hàm ý dạy con người không được dự trữ lương thực, của cải để phòng trừ
những năm thất mùa, nhưng Ngài muốn dạy con người cần phải biết sống thỏa lòng
khi đủ ăn, đủ mặc, để còn có thời gian mà lo sửa soạn linh hồn mình cho ngày
gặp Đức Chúa Trời. Ngài muốn chúng ta cũng đừng có chỉ biết nghĩ đến bản thân
mình thôi, mà còn phải nghĩ đến những người chung quanh mình nữa.
Người chỉ lo
nghĩ đến một việc, đó là làm sao cho của cải của mình thêm dư dật, chất chứa
đầy kho nầy, ta xây thêm kho khác. Trọn thời gian cuộc đời của người chỉ nghĩ
đến cơm áo, gạo tiền, nhà cửa, xe cộ…và lo thụ hưởng những của cải mà mình chất
chứa khổng lồ mà mình đã làm ra. Người như vậy sẽ không còn có thời gian để lo
cho linh hồn của mình, của gia đình mình, người chung quanh mình nữa, trong khi
linh hồn có giá trị lớn hơn thể xác là vô cùng.
Rồi đến một
ngày, người qua đời, Đức Chúa Trời đòi linh hồn người lại. Người chẳng những
không còn giữ được cho mình một đồng xu, mà linh hồn người phải đi vào hỏa
ngục. Vì khi người còn sống, người không có thời gian để sửa soạn linh hồn mình
mà gặp Đức Chúa Trời (A-mốt 4:12).
Chúa Jêsus
dạy: “Lạc đà chui qua lỗ kim (may) còn dễ hơn một người giàu vào nước Đức Chúa
Trời.”(Mathiơ 19:24).
Nếu trên mặt
đất, con người sống mãi mãi, không chết, thì con người hãy cứ dành trọn thời
gian cho việc làm ra của cải và hưởng thụ nó. Nhưng cuộc đời con người quá sức
ngắn ngũi, 100 trở lại rồi phải lìa đời. Sau khi qua đời, con người sẽ bị Đức
Chúa Trời phán xét. Người có Chúa Thánh Linh trong lòng sẽ được vào thiên đàng,
còn người không có Chúa Thánh Linh trong lòng sẽ bị đi vào hố lửa vĩnh cửu.
Ngươi chỉ nghĩ
đến việc làm giàu, dành hết thời gian cho việc chất chứa thật nhiều của cải
dưới đất, thì lòng họ chỉ nghĩ đến của cải, mà không nghĩ đến Đức Chúa Trời,
linh hồn của họ và thiên đàng. Chúa Jêsus nói: “Vì chưng của cải ngươi ở đâu,
thì lòng ngươi cũng ở đó.”(21).
Họ không có
Chúa Thánh Linh, họ chỉ có của cải. Khi họ qua đời, họ trắng tay. Của cải cũng
không còn, mà sự sống đời đời của linh hồn cũng không có. Họ đành chấp nhận sự
hư mất mãi mãi.
Phải chứa
của cải ở trên trời.
Chúa Jêsus
dạy: “Nhưng phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm
hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy.”(2).
Những điều mà
Đức Chúa Trời sẽ ban cho người tin Chúa ở trên thiên đàng là quyền công dân
thiên quốc, thân thể vinh hiển giống Chúa Jêsus, nước thiên đàng diệu kỳ, xinh
đẹp, và người thân tin Chúa của họ cùng được ở nơi đó. Không có một của cải nào
ở trần gian được đem vào thiên đàng.
Vậy, Chúa
Jêsus bảo chúng ta phải chứa của cải trên thiên đàng, nghĩa là chúng ta phải
làm gì?
Để chứa của
cải chứa ở trên trời, thì trước hết chúng ta phải làm ra của cải ngay ở dưới
đất nầy. Không có của cải ở dưới đất, chúng ta sẽ lấy đâu ra của cải mà chứa ở
trên trời. Câu nói của Chúa Jêsus ở đây cho thấy Ngài không hề phủ nhận việc
con người làm ra của cải cho chính mình, gia đình và xã hội. Nhưng Ngài muốn
dạy ở chỗ là mục đích của việc tạo ra của cải không phải là chỉ để thụ hưởng
cho bản thân, nhưng mục đích là để làm những công việc thuộc về thiên đàng.
Khi chúng ta
tạo ra của cải với mục đích để thụ hưởng cho xác thịt, hay để đầu tư vào thiên
đàng thì hai lối sống nầy sẽ khác nhau.
Với mục đích
để thụ hưởng xác thịt, thì nhiều khi công việc tạo nên của cải đó sẽ bất chấp
vấn đề đạo đức, và của cải đó chỉ dùng theo ý con người và giá trị còn lại của
nó sẽ sớm mất đi. Nhưng người làm ra của cải nhằm mục đích đầu tư vào thiên
đàng, thì công việc tạo ra của cải luôn là công việc vừa ý Chúa, của cải tạo ra
sẽ được họ sử dụng theo ý của Ngài và giá trị của của cải đó sẽ mãi còn đó.
Chúng ta ăn
cơm mình làm ra để sống khỏe mạnh mà thờ phượng Chúa và hầu việc Chúa trong mọi
cách, tức là chúng ta đang chứa của cải mình trên trời. Chúng ta dùng của cải
mình nuôi dưỡng con cái, để mục đích sau nầy chúng trở nên những người có ích
cho Chúa, là chúng ta đang chứa của cải trên trời. Khi chúng ta dùng tiền bạc
của mình để mua phương tiện, trả lộ phí cho việc đi đến Hội thánh để thờ phượng
Chúa, hay dùng tiền của để mua tài liệu bồi linh cho chính mình, đóng tiền học
trường Kinh thánh, lớp bồi dưỡng thuộc linh…cũng là lúc chúng ta đang chứa của
cải trên thiên đàng.
Khi chúng ta
dùng của cải mình dâng hiến cho Hội thánh để làm công việc Chúa, khi chúng ta
dùng tiền của mình là ra mà giúp đỡ những người nghèo đói, bất hạnh, để danh
Chúa được ngợi khen giữa vòng dân ngoại, cũng là việc chúng ta chứa của cải
mình ở trên trời…
Nói cách khác,
mọi của cải chúng ta làm ra với mục đích không dùng cho việc hưởng thụ tội lỗi,
nhưng sử dụng để làm vinh hiển danh Chúa, và mở rộng vương quốc của Ngài trên
đất, đó chính là việc chúng ta chứa của cải mình trên trời vậy.
Lời kết:
Người thuộc về đất thì chỉ lo nghĩ và phấn đấu làm mọi việc, tạo ra của cải
nhằm mục đích phục vụ cho thể xác và tinh thần của con người trên mặt đất. Họ
nghĩ rằng ở thế giới này, nhu cầu hưởng thụ, thỏa mãn xác thịt là trên hết. Họ
không tin có Đức Chúa Trời, không có thiên đàng, và không cần phải chuẩn bị
linh hồn để bị chịu đoán xét. Chết đã hay.
Tất cả hướng
tới đồng tiền. Học cũng vì tiền, làm việc cũng vì tiền, tìm sự nỗi danh hay tìm
chức quyền cũng vì tiền, cứu người cũng vì tiền…Rồi một ngày họ chết, tiền họ
mất, và không có ai cứu linh hồn của họ. Họ phải đi vào hố lửa vì linh hồn họ
chứa đầy tội lỗi, thân thể họ gây nhiều việc xấu xa. Đó là người chứa của cải
mình dưới đất.
Nhưng Công dân
của thiên đàng sẽ làm mọi điều vì vương quốc của mình. Họ ý thức rằng đời trên
đất là tạm bợ, chóng qua, cuộc sống trên đất là 1 giai đoạn ngắn của quá trình
chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu trên thiên đang hạnh phúc. Vì vậy, mọi việc họ
làm đều vì Danh Chúa mà làm.
Mọi của cải họ
làm ra, dầu là 1 đồng, họ cũng không dùng cho việc tội lỗi, bèn là theo ý Chúa
mà sử dụng. Của cải họ có, đều dùng cho mục đích: vì sự vinh hiển của Chúa, và
vì mọi người cần được cứu rỗi. Đó là người chứa của cải mình ở trên trời. Xin
Chúa cho chúng con luôn là người biết chứa của cải mình trên thiên đàng của
Ngài, muốn thật hết lòng~!